Lữ khách ly biệt, đội mũ lên xem như kỷ niệm sau cuối.
Để nhớ về người yêu đã tan biến theo gió ngàn cùng bồ công anh.
Lữ khách chính là cầm sư lưu lạc tứ phương, mà thiếu nữ nơi quê hương của rượu cũng mãi là tù nhân của quyền quý.
Xuất phát từ nguyên do chính hắn cũng không thể hiểu được, tiếng đàn lãng tử luôn tuôn ra lời thật lòng.
"Điều làm ta rung động nhất... chính là nụ cười của nàng"
"Vì từ khi biết nàng, ta chưa từng nhìn thấy nó"
"Ta sẽ phá vỡ gông xiềng của nàng"
"Đến lúc đó, hãy để ta được ngắm nhìn dáng vẻ nàng cười."
"Ôi, cảm ơn ngươi. Nếu ngươi làm được thế thì tốt quá."
Nói thì hay, nhưng lời của ca sĩ thì sao tin được chứ...